Sunday, February 9, 2014

[08.07.2011] Phỏng vấn Gong Hyo Jin của 10Asia (phần 2)



Q: Từ “Ruler of Your Own World” đến “The Greatest Love”, có vẻ như chị là người có khả năng làm cho các bạn diễn nam giống như em trai của chị, ngay cả khi người đó là Dokgo Jin phong độ. Như thể là chị đang chăm sóc họ vậy.  
GHJ: Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. Thói quen đó có lẽ do tôi là con cả trong gia đình và tôi thuộc nhóm máu A nữa. Tôi phải chăm sóc em trai tôi, và Seung-beom… Thực tế thì tôi đã “nuôi” cả hai ấy (cười). Tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi trở nên rất quen thuộc với việc chăm sóc phái nam. Tôi đoán điều này bằng cách nào đó đã truyền cả sang các đồng nghiệp, khiến họ nhận thấy rằng tôi đang dần dần mở lòng với họ, và cũng có thể thấu hiểu họ.

Q: Chắc chị không “sợ” các bạn diễn nam đâu nhỉ?  
GHJ: Một khi chúng tôi đã thân thiết, tôi cố gắng để có thể diễn một cách bình đẳng với họ, bất kể tuổi tác. (cười) Ngay cả tiền bối Cha Seung Won cũng đã từng nói với tôi “Goo Ae Jung, em gian thế! Đừng làm cái mặt đó nữa!”. Đó là những lúc tôi dùng biểu cảm em-đã-biết-tất-cả-sự-thật để trêu anh ấy. Sau đó thì tôi nói: “Thôi nào! Làm sao em biết được…”  
Gian thật đấy ạ! (cười). 

Q: Nhắc đến “Memento Mori”, về cơ bản thì đó là dự án đầu tiên của chị. Và khi được hỏi là liệu chị có tiếp tục nghiệp diễn không, chị đã trả lời rất vô tư là “Tôi không biết!”. Có vẻ như khi ấy chị chưa hoàn toàn có ý định nghiêm túc với việc trở thành diễn viên?  
GHJ: Hồi đó, người ta nói sẽ trả tôi 3 triệu won, vì vậy tôi đã nghĩ đây cũng giống như một công việc làm thêm thôi. Nhưng rồi tôi phải thức cả đêm trong nhiều ngày và không được về nhà khi tôi muốn. Tôi đã đến gặp đạo diễn và hỏi những câu như “Bao giờ mới quay xong vậy ạ?”, “Anh có nghĩ rằng khi lên phim thì trông em sẽ chỉ nhỏ xíu bằng cái móng tay không?” hay “Em nghĩ mọi người sẽ không nhìn thấy em nếu em nấp sau cái cột đó đâu ạ”. (cười) Tôi từng nghĩ rằng người đứng đầu tổ chế tác là người chuyên cung cấp đồ ăn cho mọi người và tôi cứ tự hỏi tại sao nhà sản xuất lúc nào cũng mặc quần đùi rồi bắc ghế ngồi loanh quanh như thế. Thời gian đó tôi thực sự không quan tâm lắm đến các bộ phim hay diễn viên.

Q: Vậy chị đã quyết định coi diễn viên là nghề nghiệp của mình như thế nào?
 
GHJ: Khi thấy các diễn viên khác phải thức trắng đêm để quay phim, tôi tự nhủ “Wow, mình sẽ không bao giờ đóng các nhân vật chính đâu”. Thêm nữa, họ có công ty đại diện và nhận được rất nhiều sự chú ý trong khi tôi thì không như thế. Nên là tôi chỉ muốn hoàn thành bộ phim và quay trở lại cuộc sống bình thường thôi. Thế nhưng sau khi “Memento Mori” ra mắt, mọi người tỏ ra rất quan tâm và bắt đầu hỏi về tôi. Đó cũng là lúc tôi nhận được điện thoại từ các công ty đại diện. Tôi là người mà cho dù là chơi piano, chơi tennis hay học tập, thì cũng chưa từng cảm thấy vì mong muốn được khen ngợi nên mới làm việc tốt hơn. Tôi từng luôn nói với bản thân rằng “Tốt thế là đủ rồi. Thế này là được rồi”. Nhưng rồi đó là lần đầu tiên tôi muốn mình có thể làm tốt hơn nữa. Mong muốn đó đột nhiên trở nên rất mãnh liệt trong tôi. Thế nhưng khuôn mặt tôi khi lên hình thì lại rất xấu xí. Hồi ấy tôi luôn đến trường quay sau khi đã ngủ và ăn mì ramen. Tôi đã bị shock khi thấy mình xấu như thế nào (cười).

Q: Một khi đã nhận ra những mong muốn mới hay quyết tâm mới, người ta thường bắt đầu lo lắng đến khía cạnh “phương pháp”. Và chị thì lại chưa hề trải qua khoá đào tạo chính quy về diễn xuất nào. Chắc cũng có những thời điểm chị cảm thấy khó có thể tiếp tục với sự tươi mới như khi còn trẻ được nữa?  
GHJ: Thời điểm đó là vào khoảng năm 2004 - 2005, sau khi bộ phim “Sang Doo! Let’s Go to School” đóng máy và tôi bắt đầu quay “Heaven’s Soldiers”. Bạn có thể gọi đó là quãng thời gian tôi ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, hay đang tụt dốc cũng được. Khi ấy, tôi chỉ toàn nhận được những dự án nhàm chán, không có một dự án nào mà tôi muốn làm cả. Phải làm gì bây giờ? … Lúc đó, tôi đoán là mọi người không còn muốn xem tôi diễn nữa. Khi mà người ta bắt đầu bảo tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa thì tôi vẫn luôn nghĩ rằng “từ đầu đến giờ mình đều đã làm tốt”. Những người gần gũi nhất với tôi cũng nói như vậy. Nhưng tôi thì lại vô tư đến nỗi chính bản thân cũng không biết mình nên làm gì nữa. Tôi đã nghĩ “Mình phải học cái gì và học ở đâu? Mình có nên thay đổi lối diễn hay không?”. Và đó là khi tôi nhận được kịch bản của Family Ties.

Q: Tôi nghĩ rằng điều đó đã đánh dấu sự trưởng thành của nữ diễn viên Gong Hyo Jin, đồng thời cũng là bước ngoặt trong sự nghiệp diễn xuất của chị, và sau cùng là đưa chị đến với “The Greatest Love”.  
GHJ: Tôi không có vẻ ngoài quyến rũ và cũng không có tài quyến rũ người khác giới. Tôi biết là sẽ rất khó để mình có thể được miêu tả như là mẫu người lý tưởng của ai đó, bởi vì dường như tôi đã được gắn cố định với hình ảnh người phụ nữ mạnh mẽ và có chút nổi loạn rồi. Tôi đã nghĩ có lẽ mình sẽ phải hài lòng với việc trở thành một người phụ nữ thật cá tính mà ai cũng muốn giống. Nhưng sự thật là tôi đã cố gắng tạo dựng một hình ảnh mới thông qua series “Thank you” hay bộ phim “M”. Và Yoo-kyung trong Pasta vốn không giống như những gì các bạn thấy trong phim đâu, tôi đã thay đổi rất nhiều điều ở nhân vật này.

Q: Đúng ra thì ban đầu cô ấy là như thế nào vậy?  
GHJ: Một cô gái rất kiên quyết. Cô ấy mạnh mẽ như con trai và luôn làm việc chăm chỉ với một chiếc khăn quấn quanh đầu. Lẽ ra cô ấy phải nổi loạn và tranh cãi với Bếp trưởng rất nhiều cơ, nhưng tôi lại không như làm thế. Nếu tôi thể hiện Yoo-kyung là một cô gái thẳng thắn và cá tính thì tôi sẽ trở lại với hình ảnh cũ của mình rồi. Tuy nhiên điều này làm đạo diễn khá là lo lắng. Chú ấy sợ rằng Yoo-kyung yếu đuối quá và sẽ không hợp với Bếp trưởng. Nhưng tất nhiên là cô ấy không như vậy. Yoo-kyung là người ít tuổi nhất trong bếp. Việc cô ấy cảm thấy sợ chết đi được mỗi lần bị mắng, hay việc cô ấy khúm núm một chút thì chẳng phải rất bình thường sao? Đó là lý do tôi đã không để Yoo-Kyung tranh cãi với Bếp trưởng mặc dù tôi có thể làm thế và một vài lần là được yêu cầu nữa. Cứ như là tôi không thể cãi lại ấy. Đó là cách riêng của tôi để có thể biến cô ấy trở thành nhân vật như mình muốn.

Q: Sự bướng bỉnh đó là từ một niềm tin vững vàng mà ra phải không? Tôi nghĩ chị thừa hiểu là không cần thiết phải làm hơn thế nữa.  
GHJ: Vâng, người ta luôn muốn nhìn những hình ảnh mà họ đã quen thuộc mà. Vậy nên khi chọn tôi cho vai Yoo-Kyung thì họ cố gắng làm sao để tôi thể hiện hình ảnh cũ của mình. Cũng phải mất một thời gian để có thể điều chỉnh được. Sau khi biên tập lại phim thì đạo diễn nói rằng có vẻ như tôi đã đúng và chú ấy sau đó đã tin tưởng tôi hơn. Còn lý do tôi cảm thấy đặc biệt hài lòng với Pasta là vì tôi đã tạo dựng và thể hiện được nhân vật mà tôi mong muốn được đóng. Tôi cũng rất vui vì khán giả thích bộ phim. Thế nên khi cầm trong tay kịch bản của “The Greatest Love”, tôi đã nghĩ rằng mình muốn được đảm nhận một vai như thế nữa. Tôi rất hạnh phúc vì mọi người bây giờ đã coi tôi là một diễn viên có thể đóng được các nhân vật đáng yêu.

Q: Tôi nghĩ rằng nhân vật chị đóng trong bộ phim “Crush and Blush” khá là bi đát, một nhân vật hiếm hoi trong các phim của chị. Đây là một quyết định lớn phải không ạ? 
GHJ: Đó là movie tôi yêu thích nhất, một nhân vật và một bộ phim rất đáng để bạn đặt cược đấy. Ngay từ đầu tôi đã xác định là nếu đóng vai này, tôi có thể sẽ làm tất cả mọi người kinh ngạc. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ mặc một cái áo khoác kỳ lạ, đi một đôi giày kì lạ, và sẽ không cố gắng để trông thật xinh đẹp nữa. Tôi sẽ khoe ra tất cả khuyết điểm của mình! (cười) Có thể đó là lý do nhưng tôi cảm thấy mình có quyền được đền bù nhiều hơn một chút. Khi đọc thấy các bình luận không hay về mình trên internet, tôi sẽ viết lại những câu như “Này, anh là ai thế? Tôi là Gong Hyo Jin đây!”. Vậy nên bạn có thể tưởng tượng ra tôi đã hạnh phúc như thế nào khi giành được giải thưởng “Nữ diễn viên xuất sắc nhất” cho “Crush and Blush” tại Korean Film Awards. Tôi đã bật khóc (cười). Khi đó tôi thực sự rất hạnh phúc, giống như là cuối cùng thì cả thế giới cũng đã nói với tôi “Được rồi! Cô đã thắng!”. Nhưng tôi đã không thể đổi được poster vì đạo diễn Park Chan-wook chọn nó. Nếu là đạo diễn Lee Kyung-mi thì tôi đã thử nói chuyện rồi, rằng việc đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của một người phụ nữ nhiều như thế nào. Bạn cứ tưởng tượng là đi đến rạp chiếu phim và nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng đó của tôi được treo trước cửa, lớn như thế này này! Tuy nhiên điều đó thực sự đã giải phóng tôi. Tôi trở nên điềm tĩnh với tất cả mọi thứ sau “Crush and Blush”. Tôi đã hoàn toàn phô bày con người mình như thế thì còn gì để sợ nữa đâu nhỉ? (cười)

Q: Nhưng tôi nghĩ bạn trai Ryoo Seung-beom của chị đã phản ứng hơi khác một chút. 
GHJ: Seung-beom rất thích bộ phim đó. Anh ấy cứ khen tôi mãi trong suốt một thời gian. Mà anh ấy thực sự rất tiết kiệm lời khen đấy. Sau cùng thì anh ấy cũng chịu thừa nhận một thực tế là diễn xuất của tôi đã nhỉnh hơn một chút so với anh ấy (cười). Kể từ đó thì anh ấy bắt đầu mang các bản biên tập phim đến, nhờ tôi tư vấn chi tiết và còn viết lại những gì tôi nói nữa (cười). Suốt một thời gian dài, anh ấy toàn xem nhẹ diễn xuất của tôi, toàn nói những câu kiểu như, “Anh dạy em diễn từ A đến Z còn gì!”. Kể cả khi anh ấy đến trường quay của Family Ties để đóng một vai phụ, anh ấy cũng bảo tôi: “Hyo Jin, em phải diễn cho đĩnh đạc một chút đi”, tôi liền đáp trả, “Anh biết gì về diễn xuất của em chứ, trong khi hôm nay mới là lần đầu anh đến đây”, và rồi chúng tôi cứ tranh luận với nhau mãi. Trước đây, chúng tôi không hay nói chuyện về diễn xuất, nhưng ở một góc độ nhất định thì cả hai đều đã trở thành những người quan sát khắt khe nhất của nhau.

Q: Nhưng thời điểm đó là khi hai anh chị có một thời gian ngắn chia tay. Làm thế nào mà chị lại đề nghị anh ấy đóng vai bạn trai cũ của chị trong “Family Ties” vậy?  
GHJ: Bởi vì tôi thấy việc đó rất thú vị. Anh ấy phải đóng vai người bạn trai cũ suốt ngày tranh cãi với tôi và dù cho sự xuất hiện của nhân vật này có chóng vánh thế nào đi nữa thì vẫn cần để lại cho khán giả một ấn tượng thật mạnh mẽ. Nên là tôi nghĩ không ai có thể diễn vai này tốt hơn Seung-beom cả. Sau khi bộ phim ra mắt, tôi nói với anh ấy rằng tôi rất biết ơn, và rằng nhờ anh ấy chất lượng của bộ phim đã được cải thiện 30%, nhưng không phải nhờ diễn xuất đâu mà là nhờ sự có mặt của anh ấy mà thôi (cười).

(còn nữa)

Nguồn: 10Asia
Nguyên gốc tiếng Anh của phần dịch: tại đây
phần 1: tại đây; phần 3: tại đây

Bài phỏng vấn được dịch bởi Viễn Dương (shipper91@kitesvn.com). Mong các bạn không dùng bài dịch vào mục đích thương mại hay re-post lên các websites/forums khác. Hãy dẫn link trực tiếp nếu muốn chia sẻ bài viết này. Cám ơn các bạn rất nhiều!

1 comment:

  1. Bài pv hay quá. Cảm ơn b. Đọc xong thấy thích GHJ nhiều hơn. Thấy bản thân cũng có thêm chút quyết tâm để làm 1 vài việc khác. Nhưng hình như b k còn duy trì blog này nữa.

    ReplyDelete