Sunday, February 9, 2014

[04.03.2011] Phỏng vấn Gong Hyo Jin của 10Asia (phần 1)



Lấy tên mình làm tựa đề cho cuốn sách đầu tay, nữ diễn viên Gong Hyo Jin đã cho thấy cô sẽ tiết lộ về bản thân nhiều thế nào trong ấn phẩm này, từ chuyện quyết định nuôi một chú chó trong những năm niên thiếu ở Australia ra sao, cho đến những việc riêng tư như cô và bạn trai có đôi lúc bất hòa thế nào. Tuy vậy, cuốn sách này không nhằm nói về Hyo Jin mà thay vào đó, các vấn đề môi trường được cô đề cập xuyên suốt thông qua những trải nghiệm thường nhật của mình. Nói cách khác, trong khi giúp bạn có một cái nhìn nhất định về cuộc sống của nữ diễn viên, cuốn sách sẽ trình bày quan điểm của cô về các vấn đề môi trường. Rất nhiều điều về cuộc sống thường ngày và về bản thân cô được Hyo Jin tiết lộ trong cuốn sách, như khi cô cho biết việc viết lách này thực ra xuất phát từ những trăn trở của cô với vai trò một diễn viên. 10Asia đã có cuộc trò chuyện với Gong Hyo Jin - một fashionista với những dòng giày do cô tự thiết kế - nhưng lại quyết định kể về bản thân mình thông qua những câu chuyện giản dị về việc rửa bát quét nhà.

Q: Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người ngạc nhiên khi chị xuất bản một cuốn sách nói về môi trường. Với hình ảnh fashionista thì mọi người chắc đều nghĩ chị sẽ làm gì đó liên quan đến thời trang hơn.
GHJ: Tôi cần thời gian để nghĩ về con người mình. Là diễn viên thì một phần công việc là trả lời phỏng vấn, và mỗi lần như thế tôi đều phải sắp xếp rất nhiều suy nghĩ trong đầu. Thế nên sẽ có những lúc bạn cảm thấy mình phải tổ chức lại tất cả những ý nghĩ ấy sao cho thật hệ thống, giống như là đổ hết các thứ trong một ngăn kéo lộn xộn ra và sắp xếp lại từ đầu vậy. Đó là cách tôi đi đến quyết định rằng mình sẽ viết một cuốn sách như thế này. Nghề diễn viên thì đặc biệt một chỗ là không có nơi làm việc cố định nào cả. Chúng tôi không đi làm mỗi ngày như mọi người nên có những thời điểm cảm thấy buồn chán và trống rỗng lắm. Không phải lúc nào người ta cũng tìm đến mình mà.
 
Q: Trong lời đề tựa của cuốn sách, chị có nói rằng khởi sự viết lách là do những điều chị trăn trở với vai trò một diễn viên?
GHJ: Lý do đơn giản là thế này, vì công việc mà tôi ra nước ngoài tương đối thường xuyên, nên cũng có một sự so sánh nhất định giữa Hàn Quốc với các quốc gia khác. Cứ mỗi lần quay về từ một đất nước có không khí trong lành sạch sẽ và nhìn thấy bầu trời xám đầy bụi của nước mình là tôi lại thấy rất buồn, vì không khí kém trong lành sẽ làm mọi người rất mệt mỏi và mất nhiều năng lượng. Chính tôi cũng cảm thấy cơ thể mình đang chịu những ảnh hưởng từ các vấn đề môi trường, và thêm nữa là tôi có nhiều thời gian để nghĩ ngợi lắm (cười). Tôi có thời gian trồng hoa, nuôi chó và lý do lớn hơn là điều đó giúp tôi vượt qua cảm giác bị cô lập vì là một diễn viên.
 
Q: Cảm giác cô lập ư?
GHJ: Không giống những gì mọi người nghĩ đâu, diễn viên không phải lúc nào cũng được tham gia vào những dự án chúng tôi mong muốn. Có những khi chờ bao lâu cũng không thấy có kịch bản nào thật hay cả, và rất nhiều lần đạo diễn mà tôi mong được làm việc cùng lại muốn hợp tác với một diễn viên khác (cười). Không bao giờ có chuyện chúng tôi có thể ngồi đó kén chọn rằng mình sẽ làm làm cái hay không làm này cái kia đâu. Mà chuyện đấy thì cũng mới chỉ là một phần thử thách thôi, còn nhiều tình huống mà bạn sẽ thấy bản thân bị xa lánh hơn nữa. Những lúc như thế mà còn đọc phải mấy bình luận ác ý về mình trên mạng thì..., tôi thỉnh thoảng cứ cảm thấy muốn chết cho xong. Nên là tôi cần có cái gì đấy để chăm sóc và hướng sự chú ý của mình ra xa khỏi những tình huống như vậy. Tôi đã tự hỏi và rồi nhận ra rằng cây cối và những con vật mới là thứ thật sự cần tôi và tôi có thể chăm sóc cho chúng bất cứ khi nào mình muốn, từ đó thì tôi bắt đầu gần gũi với chúng hơn. Đó là lý do tôi viết cuốn sách này, chỉ để vui thôi chứ không có lý do nào thật đặc biệt cả.
 
Q: Vậy là chị bắt đầu nghĩ về môi trường sau khi chăm sóc cây cối và chú chó của mình phải không? Tôi đoán chị hẳn đã suy ngẫm rất nhiều về việc cho-nhận tình thương khi viết cuốn sách này.
GHJ: Tôi vốn là người nhạy cảm. Cuộc sống này có bao nhiêu thứ để làm nhưng tôi chỉ luôn nhìn vào những việc trước mắt mình và phản ứng rất nhạy cảm với những gì người ta nghĩ về tôi. Bây giờ có những trang như Twitter này, nên nếu mọi người gặp tôi đang làm gì đó bên ngoài, họ có thể nói cho nhau biết ngay lập tức. Chuyện này có thể cũng vui nhưng rõ ràng là tôi cần cẩn thận hơn, và cũng vì thế mà càng nhạy cảm hơn. Tôi lại không phải tuýp người có thể cứ im lặng sống khép kín và kiềm chế cảm xúc đâu. Vậy nên tôi muốn làm một cái gì đó để có thể được là chính mình, vừa giúp mọi người hiểu về cuộc sống thật sự của mình, vừa giúp mình trở thành một người thu hút hơn.
 
Q: Làm cho mình thu hút hơn là thế nào ạ?
GHJ: Thực ra tôi đã từng muốn trở thành một hình mẫu mà mọi người vẫn hay gọi là "ác nữ", giống như Angelina Jolie ấy (cười). Nhưng tôi nhận ra rằng mình không phải kiểu người như vậy. Tôi là người nói rất nhiều và thậm chí có những lúc chỉ có mỗi mình tôi nói còn mọi người toàn ngồi nghe (cười). Tôi đã nghĩ xuất bản một cuốn sách như thế này có hợp với tính cách của mình không nhỉ? Nhưng tôi quyết định rằng đây sẽ là một trải nghiệm tốt và là cơ hội cho mình học hỏi.
 
Q: Có lẽ vì thế mà trong khi viết chị luôn có vẻ như đang suy nghĩ "Mình có quyền nói cái này không hay không đây?".
GHJ: Điều làm tôi nghĩ đến nhiều nhất là liệu tôi có thể thuyết phục được độc giả với những quan điểm mà mình đang cố gắng trình bày hay không, vì mỗi người chúng ta lại ở trong một hoàn cảnh khác nhau. Tôi có thời gian chăm sóc cây cối, nuôi chó và có một không gian riêng cho mình. Nhưng có những người đi làm vất vả về thì chỉ mong được nghỉ ngơi thôi. Lúc ấy mà tôi lại bảo họ hãy thử nuôi một chú chó hay trồng vài cái cây xem thì không được hợp lý lắm. Nghĩ đến những độc giả như vậy nên có rất nhiều vấn đề tôi đã phải hết sức cẩn trọng khi đặt bút. Nhưng nếu viết sao cho phong cách sống có vẻ bình thường hơn thì cũng không hợp lý vì công việc của tôi vốn không bình thường mà. Thật may là tôi đã làm việc cùng một chị là bà nội trợ đích thực và một bạn nữa trẻ hơn tôi vài tuổi, làm nhân viên nữ trong một công ty, nên tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể tìm ra cái gì đấy để mọi người ai cũng đều có thể liên hệ tới được.
 
Q: Đoạn chị nói về việc mua một cái áo lông rất thú vị... nhất là khi chị lại viết về chuyện đó thành thật như thế trong một cuốn sách về môi trường và cả cái cách chị mô tả quá trình đấu tranh nội tâm nữa. Đến mức tôi cảm thấy là đâu cần thiết phải kể rõ ra như vậy. 
GHJ: Tôi không kiềm chế được vì cứ cảm thấy lương tâm cắn rứt (cười). Cũng không giống như là tôi sẽ bỏ không mặc cái áo ấy vào mùa đông, tôi chắc một vài độc giả đã thấy tôi mặc nó rồi. Chuyện đó thật hổ thẹn nhưng tôi lại nghĩ mình cũng là con người mà, nên hãy thành thật thì tốt hơn và để cho độc giả biết rằng mình cũng cảm thấy lo lắng về những việc tương tự như họ vậy. Sau khi suy nghĩ thì tôi cũng đã rất nỗ lực cắt giảm chi tiêu vào những thứ như thế, và trước khi mua cái gì thì cũng cân nhắc xem liệu mình có thực sự dùng đến nó hay không. Trước đây, tôi từng mua quần áo theo kiểu "ai mà biết sau này có gặp được món đồ hay như thế nữa không?" nhưng giờ tôi chỉ đi qua và tự nhủ "nếu trời định mình phải mua nó thì nhất định sẽ lại thấy nó thôi" (cười).

Q: Có phải đó là lý do tại sao nhiều phần trong cuốn sách được chị tập trung vào cách chi tiêu hay không?
GHJ: Tôi bắt đầu viết bằng cách nói chuyện với một chuyên gia về môi trường, từ những thứ nhỏ nhặt nhất như mỗi lần đánh răng chúng ta tiêu tốn bao nhiêu nước, hay rửa bát như thế nào mới là đúng cách. Và chúng tôi đi đến kết luận rằng mọi người nên bắt đầu bằng việc đừng tạo ra thêm rác nữa. Điều đó mới đầu làm tôi mất hết cả động lực vì tôi nghĩ con người làm sao có thể thôi không tạo ra rác được, và dù chúng ta có phân loại rác tốt đến đâu thì vẫn còn bao nhiêu vấn đề với khâu xử lý và tái chế. Nhưng vị chuyên gia kia nói với tôi rằng chúng ta vẫn phải nỗ lực giảm thiểu lượng rác thải, điều đó sẽ giúp cải thiện tình hình và trong khi chúng tôi viết sách thì ngoài kia vẫn đang có những công nghệ tái chế rác thải mới được phát triển.
 

(còn tiếp)

Nguồn: 10Asia
Nguyên gốc tiếng Anh của phần dịch: tại đây
Phần 2: tại đây; Phần 3: tại đây

Bài phỏng vấn được dịch bởi Viễn Dương (shipper91@kitesvn.com). Mong các bạn không dùng bài dịch vào mục đích thương mại hay re-post lên các websites/forums khác. Hãy dẫn link trực tiếp nếu muốn chia sẻ bài viết này. Cám ơn các bạn rất nhiều!

No comments:

Post a Comment